Bé Gái 5 Tuổi Mù Vĩnh Viễn Do Hàng Xóm Cố Tính Ném Pháo

Cúi xin cộng đồng mạng chia sẻ mạnh tay để pháp luật nghiêm minh trừng trị khắt khe, răn đe những kẻ coi thường pháp luật, coi thường tính mạng con người, để không còn nhưng vụ việc thương tâm tương tự xảy ra nữa.

Nếu anh chị em nào đang công tác trong lĩnh vực báo chí, truyền thông, luật…có các phương tiện truyền thông như web site, youtube, tiktok, fb, zalo…, xin hãy viết bài/đăng video chia sẻ vụ việc để xã hội loại bỏ những kẻ coi thường pháp luật và coi thường tính mạnh con người.

Trong suốt thời gian vừa qua, gia đình mình phải chạy chữa cứu mắt cho con, hôm nay mình mới có thời gian lên đây tố cáo sự việc, tố cáo hành vi cố tình gây thương tích của anh Đặng Văn Ngọc.

Sự việc nổ “PHÁO CẤM” của anh Đặng Văn Ngọc hậu quả gây thương tích cho bé Min 5 tuổi nhà mình, hiện nay mắt phải của bé bị thương tích 40%, bị mù vĩnh viễn, sự việc xảy ra vào dịp gần tết âm lịch 2024 (1/2/2024).

Gia đình mình đã cho anh Ngọc họ cơ hội sửa sai, khắc phục hậu quả gây ra. Nhưng hellònh như họ không biết điều, và cư xử quá tệ bạc, nên đành lòng mình phải viết lên đây. Trước hết, là để thức tỉnh các bậc cha mẹ hãy trông nom con cái kỹ hơn, đặc biệt là trong dịp tết. Thứ 2, cảnh tỉnh các hành vi sử dụng pháo cấm, coi thường pháp luật, coi thường tính mạng con người, để dẫn đến hậu quả gây thương tích cho bản thân và người khác. Thứ 3, xin các cơ quan lãnh đạo chính quyền hãy nghiêm khắc hơn trong quá trình quản lý để không có những vụ nổ pháo thương tâm đáng tiếc xảy ra như vậy nữa. Sau đây mình xin trình bày vụ việc.

Trong lúc con gái mình bé Min đang vui chơi cùng đám bạn tại quán tạp hóa gần nhà, thì bị ông Đặng Văn Ngọc (tổ 21, khu phố 4A, Trảng Dài, Biên Hòa, Đồng Nai), cố tình ném pháo vào đám nhỏ, nhằm mục đích hăm dọa bọn trẻ không đến mua hàng ở quán tạp hóa (do anh ta có hiềm khích, tư thù riêng với nhà tạp hóa từ lâu).

Ngay khi pháo nổ, đám nhỏ hoảng sợ chạy tán loạn, trong đám nhỏ có 2 bé bị thương, 1 bé trai bị mảnh pháo văng trúng chân tóe máu, còn bé Min nhà mình thì bị mảnh pháo văng trúng mắt, ngay sau đó, con bé lấy tay bưng mắt đang bị chảy máu vừa đi vừa khóc về nhà gọi mẹ ơi.

Gia đình mình tức tốc chạy xe chở bé đi cấp cứu trong đêm. Trong lúc đi bệnh viện, bé mệt nên đã lịm đi, lúc này mắt bị chấn thương nặng vỡ nhãn cầu, dịch trong mắt bé chảy ra, mắt bé bị xẹp đi như quả bóng bị xì.

Sau khi tới bệnh viện, bé tỉnh được chút và bắt đầu nôn ói, khó chịu và khóc dữ dội. Các bác sỉ y tá xúm lại sơ cứu, rửa mắt cho bé.

Vì cấp cứu trong đêm nên bé không có phòng để nằm, mẹ vừa bế vừa dỗ bé, đi vội nên chẳng kịp mang quần áo chăn màn, mẹ đành xin bộ quấn áo bệnh viện quấn người và đặt bé nằm xuống ghế gỗ, tay đỡ đầu cho bé vì sợ bé đầu bé lạnh và đau.

Do bệnh nhân là trẻ em nên bé phải nhịn ăn uống ít nhất 6 tiếng sau khi vào viện mới được mổ (tránh tình trạng thức ăn trong dạ dày trào ngược vào phổi gây tử vong). Tính ra từ lúc bị thương đến khi mổ mắt bé phải đợi tầm 10 tiếng, lúc này chất hóa học đã ngấm vào trong và hủy hoại các  bộ phận trong mắt bé.

Trong thời gian đợi mổ mắt, bé mệt và nôn ói, vào tầm 12h khuya, y tá sắp xếp cho bé giường nằm, phát thuốc cho bé, bảo mẹ căn giờ nhỏ mắt cho bé. Lúc này, mỗi việc mở mắt cho bé để nhỏ thuốc thôi cũng khó khăn, vì bé rất quấy, mệt, mắt đang còn vết máu, mẹ còn nhớ cảm giác run run khi banh mắt con ra để nhỏ thuốc. Tối hôm đó, không ai ngủ cả, ba mẹ canh cho con, vừa lo cho con vừa sợ con đưa tay lên cào mắt.

5h sáng ngày 2/2/2024 mẹ nhỏ thuốc cho con, mang bỉm, quần áo của bệnh viện, bế bé vào phòng mổ mắt để lấy dị vật (mảnh pháo) ra ngoài, khâu giữ mắt. Lúc này bé đang ngủ mê man, bị bế đi bé rất quấy, cứ đòi nằm yên một chỗ, đòi mẹ cởi đồ bệnh viện ra vì nóng, mẹ dỗ mãi. Trước phòng mổ cũng chẳng có chỗ cho con nằm, mẹ đành đặt con nằm xuống ghế, một tay đỡ đầu cho con, tay kia hất quạt cho con. Đến lúc y tá gọi vào, mẹ bế con vào cửa phòng mổ rồi ra ngoài, bỗng nhiên mẹ òa khóc nức nở, tim như vụn vỡ. Đợi tầm hơn 2 tiếng, y tá đẩy con ra ngoài, đưa vào phòng hồi sức, mẹ thấy con nằm trên băng ca, mắt băng lại, miệng thở ô xy, tay đang chuyển nước. Y tá không cho mẹ vào, chỉ ngồi ngoài đợi. Hé cửa ra nhìn, mẹ thấy con đang co từng cơn, y tá lấy ống chọc vào miệng con, nước trong miệng con trào ra. Mẹ chỉ biết khóc. Con ở phòng hồi sức tầm 2 tiếng, y tá gọi ba mẹ đưa con về phòng nghỉ ngơi, mặt con đầy thuốc sát trùng, mẹ còn nhớ mùi thuốc lúc đó, chẳng bao giờ quên được. Về phòng con nằm mê man, chỉ được uống nước đường và sữa, nếu có biểu hiện nôn ói phải’m going̣i ngay bác sĩ, con nằm mê man đến chiều ngày hôm sau mới tỉnh được, nhưng mắt vẫn nhắm. Mỗi ngày đến giờ, ba mẹ phải bế con lên phòng thay băng, rồi đưa con đi siêu âm, đưa con đi soi mắt… chạy lòng vòng bệnh viện, có lúc mẹ cảm thấy kiệt sức vì mấy hôm không ăn uống, cũng chẳng ngủ được. Từ lúc con bị người ta ném pháo trúng mắt, mẹ chỉ ước mọi chuyện là giấc mơ, mẹ ước gì có ai vỗ hay tát vào mặt mẹ, sau đó tỉnh giấc con vẫn bình thường, vẫn đi học, vẫn được sắm sửa quần áo đón tết như các bạn.

Ngày 3/2/2024, sau khi khám mắt, bác sỉ chỉ định mổ lần 2, vì vết thương bị hở. Con lại bị chịu đau đớn thêm 1 lần nữa. Mỗi lần bé và phòng mổ là một lần tim mẹ đau thắt, ruột gan như bị cắt từng khúc. Mỗi lần hỏi bác sỉ về tình hellònh mắt của con, mẹ chỉ nhận được cái lắc đầu, đau khổ tột cùng. Đôi mắt to tròn ngày nào, bây giờ đầy vết thương, tàn tật, xót xa biết bao.

Sau mổ, mỗi ngày con phải tập mở mắt, mẹ cố gắng trò chuyện với con, cố gắng động viên con mở mắt, sau tầm 4 ngày, con bắt đầu hé mắt. Đến ngày thứ năm, con bắt đầu tập đi, nhìn cảnh vật xung quanh, nếu con cứ nhắm mãi thì các cơ mắt sẽ ngưng hoạt động. Con đi loạng choạng, mắt cứ phải cố gượng ngước nhinf, mẹ thật xót xa.

Ngày 28 tết âm lịch, con được về nhà, nhưng không ai có tâm trạng đón tết, cả nhà đóng cửa cách ly như thời covid, con phải ở trong phòng, không được đi ra ngoài, tránh nhiễm trùng mắt. Mẹ biết tuổi của con rất muốn đi chơi, nhưng phải cố gắng giữ mắt cho con. Hằng ngày con phải uống thuốc kháng sinh, vừa uống vừa nhỏ thuốc, mắt con còn rất đỏ. Vì bị thương nên con phải nghỉ học suốt một thời gian dài. Cứ 2 tuần, con phải tái khám một lần. Ba mẹ bỏ công bỏ việc chăm con, cũng không có tâm trạng làm việc, thu nhập lúc đó cũng sa sút nghiêm trọng.

Ngày 25/3/2024, cả nhà dậy sớm đưa con đi bệnh viện để mổ mắt lần 3, mổ hút cườm trong mắt vì nguy cơ viêm nhiễm. Lần này, con nhận thức được mình sẽ đi bệnh viện, con tự chuẩn bị khăn, giấy, bỉm, quần áo, sữa,…để đi bênh viện, con còn nói với mẹ: “mẹ ơi công nhận đi bệnh viện nhiều đồ thật đó mẹ nhỉ”. Một cô bé ngây thơ, hồn nhiên, vô tư. Vào bệnh viện, con vẫn vui chơi như thường. Lần mổ thứ 3 này, mẹ không bé con vào phòng mổ nữa, mà cô y tá dắt tay con vào, con rất tự tin. Nhưng nhìn con bước vào phòng, mẹ lại bật khóc lần nữa.

Mình tính để im mọi chuyện vì nể tình hàng xóm, nhưng người ta thực là không có chút tình người nào luôn mọi người ạ. Họ gây đau khổ cho con gái nhà người ta, nhưng dửng dưng như không. Ngay hôm xảy ra vụ việc, mắt bé nhà mình bị chảy máu, ông ta không những không đưa cháu đi bệnh viện, mà còn chối tội, đến khi công an đến bế đi, vẫn chối cho đến khuya mới nhận tội

 

 


Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *